bài này viết nhảm nhí và đừng lãng phí thời gian để đọc nó!
Tôi biết mình sẽ chẳng thể ngủ được khi vẫn còn những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, khi còn bỏ dở 1/3 cuốn truyện - thứ mà làm cả thân mình tôi bắt đầu sôi sục như lúc này (cả bụng cũng vậy).
Ít nhất tôi hiểu mình về điều này, vậy nên tôi đang ngồi "viết".
Không nhớ từ bao lâu, nhưng cứ gọi là quá lâu rồi tôi không để dòng cảm xúc tuôn trào ra ngoài thành câu chữ thế này, 1 2 3 6 tháng hay thậm chí 1 năm, không còn nhớ nữa.
Sẽ là bắt đầu từ đâu đây?
Viết một cái note ở đầu bài rằng bài này viết nhảm nhí và đừng lãng phí thời gian để đọc nó! Xong.
Bất chợt trống rỗng, như một người say vừa được uống một viên thuốc chống say và tỉnh lại vậy - đại loại thế vì tôi cũng chưa uống bao giờ.
Có một điều chắc chắn rằng, thứ ngôn ngữ tiếp theo mà tôi sẽ học sau khi cảm thấy mãn nguyện với các ngôn ngữ hiện tại - sẽ là tiếng Nhật.
Nghe người ta bảo nó khó, nhưng thực sự với tôi, từ lâu khó đã không là một từ có ý nghĩa gì, đã từ lâu tôi chẳng còn sợ điều gì là khó mặc dù chả làm điều gì khó bao giờ.
Đã từ không lâu, tôi nhận ra rằng hiện thực là một thứ rất không hoàn hảo, là phải chấp nhận, là không như mơ. Cũng may vì hầu như tôi toàn chỉ mơ thấy ác mộng, có cả tháng mơ thấy ác mộng, tỉnh giấc lúc 3 4 giờ đêm rồi nằm trằn trọc đến tận sáng
Tôi đã học được ở một người bạn (gọi là học cho sang, chứ thật ra là học mót), cái khẩu hiệu làm thì đều đặn đi ngủ đúng giờ, nhưng cũng chẳng thành công lắm. Bản thân vốn là người làm việc theo cảm xúc, dễ thích, chóng lãng quên (vì mải thích cái khác), vậy nên, trong cái blog này, ngoài phần tâm sự, chém gió ra thì chả có bài viêt kỹ thuật nào dài quá 3 4 trang cả.
Tôi thích viết bằng bút đỏ (hoặc bút chì)- thậm chí đôi khi sẽ không thèm viết nếu không phải 2 cái loại bút ấy . Tôi thích viết bài trên phần soạn thảo của blogger - chứ không phải viết vào bất cứ đâu khác - như một editor nào rồi copy vào, hay một loại blog khác chẳng hạn. Thích vậy thôi (cũng chả hiểu tại sao, đôi khi người ta cũng không biết tại sao mình thích cái gì, đơn giản chỉ là thích thôi).
Đã quá lâu rồi tôi không cố hết sức mình để làm cái gì. Sự thành công (theo một góc độ nào đó thì gọi thế - che gạch đá trước) rất dễ khiến người ta trở nên xao lãng, ngủ quên. Tôi nhớ, thật ra là bị ám ảnh và đôi khi sợ, hình ảnh mình ôn thi đại học, chẳng đến nỗi quên ăn, nhưng ngày nào cũng tới 2 3 giờ sáng, thậm chí có hôm sáng dậy đánh răng, lại đi ngủ rồi dậy lại đánh răng, như mất hồn vậy. Rồi tôi đã làm được cái điều mà giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy là may mắn, còn người khác thì thấy ngay khi tôi vừa biết kết quả đỗ vào đại học công nghệ hàng đầu Việt Nam (BÁCH KHOA) - họ giỏi thật! Con người tôi từ ngày đó đã đổi khác, có gì đó khác dần, từng chút một, và rất khó nhận ra. Mắt tôi mờ đi (cận thị - do ôn đại học nhiều = )) - chứ cả chục năm chơi điện tử liên miên, năm lớp 12 tôi vẫn luôn ngồi cuối lớp và vẫn nhìn rõ trên bảng viết gì), trí nhớ dần tồi tệ đi - thường hay quên những chuyện xảy ra, và rất không có ý thức về thực tại.
Ai cũng phải lớn lên, và khi có những mất mát quá lớn khiến con người ta thay đổi hoàn toàn.Tôi đi làm, rồi ra trường, trên tay một mảnh bằng, cho không ai lấy.
Cái nhìn của tôi với cuộc đời dần thay đổi (à nhân tiện, khi bạn chuyển sang dùng Linux - thực sự là dùng - thì cái nhìn về máy tính của bạn cũng thay đổi - :v ).
Lần đầu tôi cầm trên tay cuốn tiểu thuyết của Murakami, cũng vì tò mò và sẵn có, Rừng Nauy không để lại nhiều điều trong tôi, tất cả những gì giờ này tôi còn nhớ là cô bạn gái của nhân vật chính tên là Midori, và rất cá tính đáng yêu. Chỉ cần thế thôi cũng đủ hai oai với những đứa nào trưa đọc cuốn truyện người lớn theo trào lưu ấy. Người ta đọc truyện Murakami thì nói là nhiều phần sex, còn tôi chả nhớ gì về những phần ấy cả (cảm ơn trí nhớ kém), mặc dù lúc đọc thì cũng thấy kích thích (hay tại người ta chỉ chú tâm vào đấy rồi chẳng nhớ truyện việt gì? - cứ hỏi khan vậy không lại được tiếng giỏi suy ra bụng người).
Thế rồi đến cuốn thứ 2, "Kafka bên bờ biển" mượn của Dũng đẹp trai. Một cuốn truyện dày cộp (chắc gần 500 trang gì đấy), với 2/3 đầu là những chuyện hơi ly kì, dài dòng về một thanh niên cứng tên Toru wantanabe, thậm chí có vẻ nhàm chán, nhưng một phần ba còn lại đã thay đổi cuộc đời tôi, thay đổi cái nhìn về văn học... thay đổi rất nhiều. Hai cốt truyện hoàn tòan không liên quan, rồi bỗng dưng như gặp nhau, và bùng nổ, từ lúc Toru Wantanabe lật tảng đá (và chuyện gì xảy ra sau đó thì tôi quên rồi, nhưng cảm giác đọc đến đó vẫn còn như mới nguyên). Tôi mể mẩn truyện của ông, tìm đọc những "Người tình Spustnic???", "phía nam biên giới, phía tây mặt trời" và giờ là "biên niên ký chim vặn dây cót". Và dần tôi biết vì sao mình mê những câu chuyện phi thực tế, khó hiểu, và không đầu không cuối này. Đơn giản đó là sự đồng cảm (hoăc không đơn giản thì nó là những cái gì đó khác mà tôi không diễn đạt được bằng lời). Rồi sau đó tôi hiểu ra rằng cảm giác của mỗi người là khác nhau (dia, một sự giác ngộ vĩ đại).
Rằng không phải ai cũng sẽ cảm nhận như tôi về những cuốn truyện
Rằng không phải ai cũng nghe thấy cùng thứ âm nhạc tôi nghe
Rằng không phải ai cũng thấy thứ mà tôi thấy
Rằng không phải ai cũng hiểu thứ mà tôi hiểu
Rằng không ai nghĩ những điều tôi nghĩ
Rằng tôi không hiểu bản thân mình.
Nhưng tôi biết rằng mình sẽ không còn nổi cáu khi có ai đó không giống mình. Và tôi càng hiểu rằng mình sẽ không cần phải cố thay đổi ai cả, có những việc, họ làm vậy vì họ làm vậy, và tốt nhất tôi chẳng nên xen vào. Ôm rơm thì rặm bụng, làm phúc - phải tội, tôi vẫn hay bật lời các cụ dạy nhưng những cái đúng, nõ vẫn đúng dù nghe hay không.
Tôi không còn hứng thú với nhiều điều, không còn khao khát bỏng cháy, nhưng tôi vẫn hát, vẫn kéo đàn, vẫn thỉnh thoảng thu âm, bởi tất cả những thứ đó tôi không làm vì người khác, đơn giản tôi làm vì bản thân mình
Tôi ghét các tờ báo, ghét cái gọi là cộng đồng mạng, ghét dậy sóng, ghét phát cuồng. Rồi cứ mỗi ngày trôi qua đi, tôi lại nhớ "ngày xưa" thêm một chút. Nhớ những chén rượu, những cơn say, những lúc mọi người ngồi cùng nhau hát. Chứ không phải những lời mỉa mai hay chờ tôi nói ra một câu rồi ném một cái gì đó quay trở lại.
Tội lại nhận ra, thêm một chút về cuộc đời.
Đã lâu rồi tôi không nghe rock, thứ âm nhạc đốt con người ta bằng lửa trong tiếng nhạc, trong lời hát. Thay vào đó là những thứ nhạc gì tôi cũng không nhớ nổi. Đã lâu rồi tôi không tự nhấc chân lên và đi đâu xa, cho đến khi có ai đó xốc lên hay đá vào đít thì mới chịu rời bước. Đã nhiều lần đi, dù lúc trước khi đi có không vui thế nào, thì khi về tôi cũng chưa từng hối tiếc mình đã đi.
Tôi chợt nhớ Đà Lạt, nó đúng là một cảm giác bất chợt vì tôi không hề có chút cảm xúc nào với mảnh đất ấy lần đầu đặt chân tới. Nhưng giờ cái không khí lành lạnh, cái gió man mát, cái sự bình yên quá đỗi của thành phố ấy làm tôi muốn một lần được sống ở đó. Hàng ngày tôi sẽ đi dạo quanh hồ Xuân Hương, rồi về làm việc, tối đến lại đi dạo, hay ghé một quán cafe nào đó và ngồi nghe nhạc sống.
Cuộc sống người ta có nhiều mơ mộng, nhiều khao khát. Nhưng nhiều lúc chỉ cần một chỗ bình yên, một giấc ngủ ngon, một chút tình người, là đủ (Tôi đã vui 15 phút khi được cô bán hàng cho một cái bút 4 nghìn vào hôm thứ bảy). Sớm muộn gì, tôi cũng sẽ rời thành phố này, nơi người ta đua nhau đến, nơi người ta thi nhau nói yêu, nơi các em chân dài vếu to thi nhau khoe "sắc", còn tôi thì luôn thấy chán ghét. Có thể một ngày nào đó, tôi lại bất chợt nhớ, chợt yêu Hà Nội như Đà Lạt lúc này? lúc ấy hãng hay.
Đói, nhưng lúc này món mà tôi thèm ăn nhất không phải món ăn ngon nhất thế giới (phở), không phải bún chả, không phải món gì cao sang... mà là một bát cháo lòng. Có thể bởi chẳng mấy khi tôi đi ăn cháo lòng một mình cả.
Và tôi ghét Facebook, cái mà tôi là người đầu tiên trong một đám bạn "khám phá" ra. Những ngày đầu tiên đầy hay ho với những trò chơi trồng cây hái quả, nhặt rau nuôi gà, thì giờ lã chỗ để soi mói, than vãn, chia sẻ tiếng nói của CỘNG ĐỒNG MẠNG. Bản chất của một khẩu súng không thể giết được người, chỉ có người ta dùng nó để bắn mới làm người chết thôi. Tôi yêu gấp trăm ngàn lần cái bài viết của mình nơi đây và có một dòng comment đồng cảm hay phân tích, hơn lả cả đống like vô hồn nơi mạng xã hội. Thế nên đã lâu tôi chẳng viết cái gì liên quan đến cảm xúc ở đó cả.
Với tôi, đỉnh cao của sự căm ghét là "không quan tâm".
Chỉ có mất internet, mới giúp tôi nhận ra xung quanh còn nhiều thứ tuyệt vời hơn thế nào. Sáng thư 7 mất internet, Tôi đã được xem hai tập phim cực hay trong series Sherlock Holmes (http://www.imdb.com/title/tt1475582/), thứ mà tôi đã down về máy 3-4 năm nay nhưng chưa lần nào "có thời gian" để xem cả. Rồi đến cuốn tiểu thuyết tuyệt vời khiến tôi sẽ mãi là một fan trung thành của tác giả của nó.
Còn về FAMILUG, tôi sẽ không còn viết bài nhiều như trước. Nhưng tôi mong sẽ có người viết bài (tất nhiên sẽ chả có ai viết cả). Đơn giản, chỉ để trả lại những gì mình đã lấy của xã hội, để có thể giúp được một ai đó, chẳng cần họ lên tiếng (nhưng nếu họ lên tiếng, là họ đang cho đi nhiều hơn cả những gì người ta mong nhận được - nhưng đừng cố tỏ ra là mình biết nói). Và không ai viết thì tôi sẽ kiếm được người để viết, đừng vội vui :v
Có những thứ thuộc về cảm xúc, tốt nhất là đừng bắt người khác giải thích.
Tôi là người lười biếng, và tôi rất ghét những người lười biếng hơn mình.
Tôi là người nhút nhát, nên tôi ghét những người còn sợ đủ thư hơn mình.
...
Tôi biết mình khác biệt.
Tôi biết mình không giống NHIỀU người khác.
Tôi biết!
Chợt nhớ ra... rằng tối qua lại uống trà đá đặc.
+1
ReplyDeletechân dài vếu to thi nhau khoe "sắc", :D
ReplyDelete