Nontech, stupid rant.
Lớn rồi, nhưng cũng không hẳn là lớn, dù cũng chẳng còn bé nhỏ gì, chớp mắt thêm hai ba cái là sắp được 30.
Ngày nào anh em còn cười cợt cái câu "đến lúc 30 không làm được gì cho đời" thì giờ chuyển gần hết sang lo.
Lớn rồi, mỗi người ôm trong mình nhiều nỗi buồn, lắm nỗi lo, đôi ba nỗi sợ và nhiều lúc còn cô đơn nữa.
Lớn rồi, chợt nhận ra rằng, nhiều người bỏ phí mất những thứ quý giá trong cuộc đời, chỉ vì thích gì không nói ra, muốn gì không xông đến lấy.
Thấy mọi người ngày càng biến thành người khác, sống theo lối suy nghĩ của người khác, không còn biết là mình. Sách vở, báo chí, con người, dần nhồi nhét vào đầu họ những tư tưởng lệch lạc, những khái niệm thế nào là vui, thích, sướng, khổ. Những thứ người này thấy hay thì người khác lại thấy dở. Vui khổ buồn đau, hạnh phúc đều do mỗi người tự định nghĩa, hãy tỉnh táo khi định lấy thân mình làm máy sống theo những giáo điều của người khác.
Lớn rồi, nhận ra rằng tình bạn ngày càng quý giá và tình yêu thì càng hiếm hoi.
Rằng mạnh mẽ suốt để cho người khác xem, nhưng chỉ khao khao một nơi ấm áp để tìm về dựa vào mỗi khi yếu đuối.
Xã hôi thay đổi,
con người thay đổi,
chỉ có một điều dường như không đổi,
là cái trò đêm trằn trọc mãi, chợp mắt được tí lại bj tỉnh, bật máy lên và viết.
:((
ReplyDelete